Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 2

 Ngắt điện thoại, cô cất tiếng gọi Mục Thanh cầm giúp di động rồi vội mở vòi hoa sen xả hết bọt dầu gội trên mặt. Mục Thanh cầm di động đứng bên ngoài buồng tắm đợi cô ngừng xả nước rồi mới lên tiếng hỏi:
- Lại bảo cậu làm gì thế?
Mắt Nhiễm Nhiễm đã dễ chịu hơn đôi phần, chỉ là vẫn còn một chút nước mắt, nước mũi. Cô trả lời ngắn gọn:
- Xem mặt.
Mục Thanh sững người giây lát rồi không kìm được lại hỏi:
- Đối phương là người thế nào?
Nhiễm Nhiễm nhớ lại nhưng thật sự không nhớ nổi bà Hàn nói với cô đối phương là người thế nào, nên cô chỉ có thể lắc đầu, nói:
- Tớ không chú ý. Hình như là một anh chàng cao đẹp trai, giàu có, rất xứng đôi với một mỹ nữ xinh đẹp, trắng trẻo, giàu có mới ra “lò” là tớ.
Mục Thanh lại ở bên ngoài im lặng một lát rồi bỗng nói như không suy nghĩ:
- Tớ thấy gay rồi, nên sớm trả tiền cho bà ấy đi.
Nhiễm Nhiễm thò đầu ra từ sau rèm, mặt mũi đầu tóc ướt nhèm, vô tư hỏi bạn:
- Cậu định đi cướp ngân hàng à? Cậu nhắm được ngân hàng nào rồi? Vị trí tốt không? Có cần chi viện không?
Mục Thanh hơi cúi đầu, không nói gì.
Nhiễm Nhiễm cười hi hi ha ha, nói vọng ra bên ngoài:
- Được rồi, cậu đi ra đi. Đó là mẹ đẻ của tớ, bà chỉ bảo tớ đi xem mặt thôi chứ có phải là đem bán tớ đâu. Hơn nữa, bản thân tớ thực sự cũng muốn tìm người yêu mà. Đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sớm lấy chồng còn hơn là ở nhà làm gái già.
Câu này cũng chẳng thể coi là nói bừa. Dù thế nào đi nữa, con người cũng luôn hướng về phía trước. Nghĩ như vậy nên cô cũng không chối chuyện bà Hàn sắp xếp cho cô đi xem mặt. Thứ Bảy cô trang điểm cẩn thận rồi thay một bộ váy mới, vui vẻ đến địa điểm xem mặt.
Nhưng tới khi người đó xuất hiện, cô có chút sững sờ.
Thiệu Minh Trạch ở phía đối diện bàn, mặt mày nghiêm túc, thấy cô bèn đứng dậy, hơi cúi người, đưa tay về phía cô:
- Chào Hạ tiểu thư!
Cô xốc lại tinh thần, lịch sự chìa mấy ngón tay ra cho anh bắt, mỉm cười gượng gạo:
- Chào anh Thiệu.
Hai người hàn huyên vài câu ngắn gọn. Ngồi cách nhau chiếc bàn ăn, Thiệu Minh Trạch nhìn cô, hỏi bâng quơ:
- Cô Hạ nhìn thấy tôi, chắc bất ngờ lắm nhỉ?
Vì đã biết người này thẳng thắn thế nào nên nghe anh hỏi như vậy, cô cũng không ngạc nhiên lắm. Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp:
- Có chút bất ngờ. Bây giờ nhớ lại, hôm đó ở buổi tiệc chắc anh Thiệu đã biết chúng ta sẽ có buổi gặp mặt hôm nay hay sao?
Thiệu Minh Trạch gật đầu:
- Trước đấy, tôi đã xem ảnh của cô.
Buổi xem mặt này là do bà Hàn sắp xếp, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn bà đã đưa ảnh của cô cho Thiệu Minh Trạch xem. Nhiễm Nhiễm cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục chủ đề này nên chỉ có thể đáp “vâng” một tiếng cho xong.
Bữa tối kéo dài khoảng hơn một tiếng. Lần này, Thiệu Minh Trạch đã thu lại khí thế “ép người đến cùng” trong buổi tiệc hôm trước. Anh không nói nhiều, cũng không giữ vẻ lạnh lùng. Qua cách nói chuyện, có thể nhận thấy anh có vốn kiến thức khá rộng. Dù Nhiễm Nhiễm nói về chủ đề gì, anh cũng đều có thể bắt nhịp được.
Nếu chỉ nhìn từ góc độ xem mặt, người này cũng có thể coi là một anh chàng hiếm gặp. Nhiễm Nhiễm chỉ là có chút không hiểu, với điều kiện như vậy, tại sao anh ta cũng rơi vào cảnh phải đi xem mặt chứ?
Bữa tối kết thúc, Thiệu Minh Trạch vô cùng lịch thiệp đưa cô về.
Vừa bước vào cửa, bà Hàn đã gọi điện đến hỏi. Nhiễm Nhiễm thật sự nghi ngờ, liệu có phải bà lắp hệ thống định vị theo dõi trên người cô không? Sao bà có thể căn thời gian chuẩn xác đến như vậy chứ?
Bà Hàn hỏi tình hình buổi xem mặt thế nào. Nhiễm Nhiễm thành thật nói rõ suy nghĩ của mình về Thiệu Minh Trạch: Có tướng mạo, có học thức, có gia thế, có thành tựu. Nhưng khả năng thanh niên “bốn có” này có thể bị trúng tiếng sét ái tình với cô thực sự là quá thấp.
Bà Hàn không hài lòng về những lời đánh giá coi nhẹ bản thân của cô như vậy nên chẳng nể nang gì mà giáo huấn:
- Làm người thì phải tự tin, không được coi thường bản thân. Dù là gia thế hay dòng dõi thì con cũng chẳng kém gì cậu ta đâu.
Cô hiểu gia thế và dòng dõi mà bà Hàn nói là gì. Gia thế của cô chính là gia thế của ông Hạ Hồng Viễn bây giờ. Dòng dõi của cô chính là dòng dõi nhà họ Hàn trước đây. Gia thế của ông Hạ Hồng Viễn cũng có thể coi là có tiếng ở Tây Bình. Còn dòng dõi nhà họ Hàn, tuy bây giờ không đáng kể, nhưng trước đây mấy đời đều là danh gia vọng tộc. Nếu không phải do bất ngờ gặp họa trong cuộc vận động toàn quốc lần đó thì bà Hàn đời nào chịu lấy một tiểu thương mới phất lên như ông Hạ Hồng Viễn.
Bất luận là làm vợ hay làm mẹ, bà Hàn vẫn luôn ở phía áp đảo. Nhiễm Nhiễm hiểu rõ tính cách này của bà Hàn nên đã sớm rèn được thói quen là không tranh luận, chỉ im lặng lắng nghe, xong rồi mới nói:
- Dù thế nào, con cũng không thể tỏ thái độ quá nhiệt tình vồ vập anh ta được. Còn phải xem thái độ của đối phương thế nào rồi mới nói chứ.
Câu nói này rất hợp tình hợp lý nên bà Hàn cũng chẳng thể phản đối được gì, đành phải đáp “ừ” một tiếng.
Nhưng Nhiễm Nhiễm không ngờ Thiệu Minh Trạch lại nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình đến như vậy. Anh cũng chẳng làm gì ghê gớm mà chỉ bảo người ta mang tặng Nhiễm Nhiễm một bó hoa. Chính là hoa hồng đỏ diễm lệ và đam mê. Một bó hoa rất lớn, nếu ôm trước ngực thì có thể che kín cả mặt người ôm. Anh nhờ quầy lễ tân của công ty chuyển lên phòng làm việc của Nhiễm Nhiễm một cách hết sức ngạo nghễ.
Nhìn bó hoa hồng nằm trên mặt bàn gần nửa tiếng, Nhiễm Nhiễm không hề thấy chút nào gọi là ngại ngùng, đắc ý hay vui mừng. Trái lại, cô chỉ cảm thấy bực mình vì bị ngươi ta lôi ra làm trò đùa, hận là không thể một tay ném thẳng bó hoa này xuống nền nhà, sau đó giẫm chân lên mà giày xéo.
Nhưng những người ở trong phòng làm việc đa phần là rãnh rỗi, suốt ngày bàn tán chuyện trên trời dưới đất. Kể cả khi không có chuyện gì, họ cũng phải lôi bằng được đề tài ra mà nói. Bởi vậy, nếu cô nổi giận đùng đùng với bó hoa như thế, e là chỉ lại tăng thêm đề tài cho họ tiếp tục “buôn dưa”. Cô cố kiềm chế cục tức trong lòng, sầm mặt ngồi một lúc rồi cầm lấy di động đi ra ngoài.
Cô nghĩ hoa đã đến, chắc điện thoại cũng sắp tới. Qủa nhiên, cô vừa bước đến thang máy thì nhận được điện thoại của Thiệu Minh Trạch.
- Nhận được hoa chưa? Có thích không? - Anh hỏi một cách vô cùng tự nhiên như thể cô và anh đã quen biết lâu lắm rồi, như thể đã quen với việc mỗi tuần gửi tặng hoa mấy lần vậy.
Lời nói và cử chỉ của người này đều vô cùng nhã nhặn, lịch sự, nhưng thực ra trong lòng lại chẳng hề tôn trọng người khác. Nhiễm Nhiễm nghĩ mà càng thấy không vui, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, trong giọng nói bỗng mang theo vài phần ngạc nhiên và ái ngại:
- Cảm ơn anh đã tặng hoa! Thực sự là quá lãng phí rồi.
- Chỉ cần cô thích là được. - Thiệu Minh Trạch điềm đạm nói, rồi lại hỏi: - Tối nay cô có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.
Cô đã có chuẩn bị từ trước nên nghe anh hỏi như vậy thì đáp với vẻ tiếc nuối:
- Thật ngại quá! Ở đây tôi vẫn chưa xong việc, tối nay còn phải tăng ca.
- Vậy ngày mai?
Cô chẳng thèm nghĩ ngợi, đáp luôn:
- Ngày mai cũng không được.
Thiệu Minh Trạch im lặng giây lát rồi lại hỏi:
- Vậy khi nào cô Hạ có thời gian?
Cô bụng thì cười thầm nhưng miệng lại tỏ ra vừa vô tội vừa ngán ngẩm:
- Cơ quan chuẩn bị có đợt kiểm tra của cấp trên, thời gian gần đây mọi người đều rất bận, e là...
- Tôi hiểu rồi. - Thiệu Minh Trạch ngắt lời cô, vui vẻ nói: - Nếu đã như vậy thì tôi không làm phiền cô Hạ nữa. Sau này có thời gian, sẽ liên lạc lại.
Cô vừa gật đầu đáp vâng thì Thiệu Minh Trạch đã tắt máy. Từ đó về sau, quả nhiên chuyện này không tái diễn nữa.
Nhưng cứ vài ba hôm ông Hạ Hồng Viễn lại đưa cô đi dự tiệc. Một là, ông muốn gắn kết tình cảm cha con; hai là, ông cũng muốn cô nhanh chóng bước vào xã hội thượng lưu của thành phố Tây Bình. Nhiễm Nhiễm nghĩ, mình đã làm bà Hàn không vui vì chuyện của Thiệu Minh Trạch, nên chỉ còn cách lấy lòng ông Hạ Hồng Viễn để khi quay đầu mới có thể lấy công chuộc tội với bà Hàn. Thế là lần nào cô cùng tích cực đi dự tiệc cùng bố mình.
Hôm nay, còn đang trong giờ làm việc, ông Hạ Hồng Viễn lại gọi điện muốn đưa cô đi ăn cơm. Cô đang bận việc nên chẳng nói năng gì nhiều, chỉ “vâng” một tiếng cho xong. Kết quả là vừa hết giờ, ông Hạ Hồng Viễn lái chiếc xe trị giá vài triệu tệ đến trước cơ quan cô.
Trong phòng làm việc còn mấy đồng nghiệp vẫn chưa về, ai cũng thò đầu ra cửa sổ chỉ chỉ trỏ trỏ, đoán xem chiếc xe đó đến đón ai. Nhiễm Nhiễm nghe mà chột dạ, đành lén lút gọi điện cho ông Hạ Hồng Viễn bảo ông lái xe ra góc phố. Sau đó cô mới vội vội vàng vàng rời khỏi cơ quan, lên chiếc xe sang trọng của ông Hạ Hồng Viễn, bộ dạng hệt như kẻ trộm vậy.
Ông Hạ Hồng Viên nhìn bộ đồ cô đang mặc, nói:
- Nhiễm Nhiễm, con mặc thế này không ổn đâu.
Cô đang mặc quần bò, áo sơ mi trẻ trung, năng động, đang bước trên con đường thanh xuân phơi phới, không ngờ lại bị ông Hạ Hồng Viễn ra một đòn phủ định. Thế là cô nhìn ông Hạ Hồng Viễn áo quần bảnh bao, hỏi:
- Bố, đi ăn cơm biến thành đi dự tiệc rồi sao?
Ông Hạ Hồng Viễn “ừ” một tiếng rồi quay đầu bảo tài xế lái xe đến phố mua sắm.
Mấy cửa hàng xa xỉ của thành phố Tây Bình đều ở đó, họ đang hướng về nơi đốt tiền. Ông Hạ Hồng Viễn phải mất một lúc khuyên bảo thì Nhiễm Nhiễm mới đồng ý thay đổi toàn bộ đồ trên người. Tuy khả năng chọn phụ nữ của ông chẳng ra sao, nhưng khả năng lựa đồ cho phụ nữ thì không tồi. Thay bộ đồ mới vào, Nhiễm Nhiễm từ một cô gái bình thường lập tức nhảy vèo một bước thành tiểu thư đài các.
Ông Hạ Hồng Viễn nhìn con gái với ánh mắt hài lòng và kiêu hãnh, vô cùng vui vẻ quẹt thẻ thanh toán.
Nhiễm Nhiễm thử hết bộ này đến bộ khác cũng cảm thấy rất vui. Mấy năm trước, cô phải sống những ngày cực khổ. Cô hiểu rất sâu sắc ý nghĩa câu “Tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì càng chẳng làm được gì”. Đây đúng là một chân lý.
Thế nên, cô cố gắng dè sẻn tiền nong đến mức gần như keo kiệt. Nhưng cô gái trẻ nào chẳng thích làm đẹp. Hôm nay lại có người chi tiền cho thì đừng có giữ cái nguyên tắc “cái gì không quá cần thiết thì không nên mua” đó. Cô cũng muốn sắm cho mình thêm vài bộ đồ nữa.
Gần đây, ông Hạ Hồng Viễn luôn muốn nhanh chóng khôi phục tình cảm cha con nên rất vui vẻ chi tiền để con gái được vui. Ông còn nhiệt tình đứng bên cho ý kiến. Thấy cô lại chọn một chiếc váy dài bước ra thì ông lắc đầu nói:
- Chiếc váy này dài quá, con thay bộ ngắn kia kìa.
Nhiễm Nhiễm chỉ cao vừa tròn mét sáu, thực sự là không hợp với kiểu váy dài. Nhưng chiếc váy ấy kiểu cách rất đẹp, cô rất thích. Cô có chút không cam lòng, bĩu môi, cuối cùng thì đặt chiếc váy ấy xuống, tiếp tục đi xem.
Đi đi dừng dừng được nửa vòng, tình cờ quay người, cô nhìn thấy một cô gái trẻ dáng người cao ráo đứng ở phòng thử đồ đối diện. Cô ấy đang mặc bộ váy dài mà cô vừa nhắm trúng. Cô nhìn mà sáng cả mắt lên, ánh mắt không tài nào rời khỏi cô gái đó.
Cô gái đó đứng trước gương, quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, mỉm cười hỏi:
- Thế nào?
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi tờ tạp chí, nhìn cô gái từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu khen ngợi:
- Rất đẹp! Rất hợp với em!
Từ chỗ đứng của Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng phẳng rộng của người đàn ông đó, nhưng giọng nói của anh thì cực kỳ rõ và có vẻ quen quen. Có điều, những đôi trai tài gái sắc trên tivi quá nhiều nên cô cũng không chú ý lắm. Cô thu lại ánh nhìn bịn rịn dành cho cô gái đó rồi tiếp tục chọn đồ.
Cuối cùng, cô đã chọn được bốn, năm bộ đồ cùng với giày và túi xách. Đống đồ của cô sắp thành một ngọn núi nhỏ rồi. Nhân viên bán hàng nở nụ cười, xách đồ tiễn hai bố con họ ra cửa. Nhiễm Nhiễm quay lại nhận túi đồ trên tay cô bán hàng. Đúng lúc đôi nam nữ kia cũng đi ra, cô vừa ngẩng lên thì vô tình nhìn thẳng mặt người đàn ông đó.
Đầu óc Nhiễm Nhiễm như bị tiếng sét xẹt qua, trong giây lát, phản ứng của cơ thể cô chậm hơn nửa nhịp so với ý thức. Cô cúi đầu và tiếp tục nhận túi đồ. Có lẽ túi đồ hơi nhiều, khi cô nhận có chút vất vả, đôi tay như mới được lắp vào cơ thể, chúng cứ cứng đờ ra, không chịu nghe theo mệnh lệnh của bộ não, ngón tay thì run run mà cô không thể kiềm chế được.
Ông Hạ Hồng Viễn chỉ nghĩ là túi đồ quá nhiều nên con gái không cầm nổi. Ông cười khà khà, đỡ lấy hai túi và nói:
- Con gái nên ăn mặc cho thật xinh đẹp. Để mai bố bảo người ta làm thẻ cho con. Rảnh rỗi thì cứ tới đây mua sắm nhé.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu sắp xếp lại túi đồ trên tay cho đến khi đôi nam nữ đó đi xa thì mới ngẩng đầu lên.
Ông Hạ Hồng Viễn thấy sắc mặt của cô thì không khỏi kinh ngạc, hỏi:
- Chuyện gì thế? Sao sắc mặt của con lại tệ như vậy?
Cô liền toét miệng trả lời ông Hạ Hồng Viễn:
- Con lạnh ạ! Chẳng phải thời tiết trở lạnh sao. Bây giờ vừa sang tháng ba, gió lạnh vẫn hiu hiu thổi, mặc hở chân hở vai thế này, dù khoác áo khoác vẫn thấy lạnh. Nghĩ như vậy, cô gật đầu đánh rụp như đang thuyết phục chính mình, rồi lại dùng giọng điệu khẳng định, lặp lại lần nữa: -  Lạnh lắm ạ.
Ông Hạ Hồng Viễn vội gọi bác tài lái xe tới rồi bảo bật điều hòa ấm lên. Được một lúc thì mặt cô mới dần hồi phục sắc hồng nhưng người vẫn như kẻ mất hồn. Ông Hạ Hồng Viễn thấy vậy thì dứt khoát không đi dự buổi tiệc tối nay nữa mà vội vã đưa cô đến bệnh viện khám.
Nhiễm Nhiễm đành giải thích là vì ban ngày làm việc mệt quá, vừa rồi lại bị trúng gió nên hơi chóng mặt, thực sự là không sao, không cần đến bệnh viện. Có điều, cô không muốn đến dự buổi tiệc gì đó mà chỉ muốn về nhà nghỉ sớm thôi.
Ông Hạ Hồng Viễn muốn thể hiện sự quan tâm của mình đến con gái nên chẳng phản đối nửa lời mà đích thân đưa Nhiễm Nhiễm về.
Mục Thanh vẫn chưa về, căn phòng tối om, lạnh lẽo. Nhiễm Nhiễm bật hết mấy đèn ở các phòng lên, đến cả tivi trong phòng khách cũng bật lên rồi mới một mình ngồi xuống ghế sofa. Trên tivi đang phát chương trình giải trí gì đó, rất ồn ào. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình mà chẳng nghe nổi tiếng nào.
Nhiễm Nhiễm không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp Lâm Hướng An, càng không ngờ mình và Lâm Hướng An lại đến mức mặt đối mặt mà như không quen biết. Rốt  cuộc, điều này là đáng buồn hay đáng cười đây?
Hơn mười giờ tối, Mục Thanh về. Cô ấy lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví ra nhét vào tay Nhiễm Nhiễm.
- Tớ định kiếm đủ rồi mới đưa cậu... Trong này có hai trăm năm mươi nghìn tệ. Cậu trả cho bà Hàn trước đi. Số còn lại tớ sẽ nghĩ cách. Chắc sang năm là có thể trả hết.
Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn tấm thẻ bằng nhựa mỏng manh đó, đầu ngón tay khẽ vân vê trên dãy số. Một lát sau, cô mới ngẩng lên mỉm cười với Mục Thanh:
- Được rồi. Vừa hay tớ cũng đang có ít tiền. Chúng mình cứ trả tiền cho mẹ tớ trước, sau này nói chuyện với bà cũng không bị yếu thế.
Nói xong, cô đứng dậy về phòng mình lấy cuốn sổ lương ra, nhẩm con số trên sổ, rồi cười hì hì nói:
- Hì! Còn kha khá đấy. Hai đứa góp vào cũng hòm hòm rồi.
- Nhiễm Nhiễm! – Mục Thanh bỗng ngẩng lên nhìn cô, nghiêm nghị nói: - Tớ rất cảm ơn cậu. Tớ luôn biết ơn cậu. Năm đó, tớ đã nghĩ đến cả chuyện bán thân. Dù là bán thân hay bán tất cả mọi thứ có trên người, chỉ cần có tiền thì tớ đều chấp nhận.
 - Đủ rồi - Nhiễm Nhiễm ngắt lời Mục Thanh. Cô gắng gượng đến giờ là giới hạn rồi. Thực sự, cô không thể gắng gượng được nữa. Cô dựa vào khung cửa, nhìn thẳng vào Mục Thanh mà nói: - Cậu đừng nói nữa. Hôm nay tớ rất mệt. Có chuyện gì để mai rồi nói.
- Không. Cậu để tớ nói hết đi. - Mục Thanh khăng khăng nói, ánh mắt ngang bướng: - Nhiễm Nhiễm, tớ rất biết ơn cậu, cậu có biết không? Tớ sẽ không bao giờ quên được ân tình của cậu. Vì ba trăm nghìn tệ này, cậu đã phải thỏa hiệp với bà Hàn. Cậu phải hạ thấp lòng tự trọng, cam tâm tình nguyện làm một con rối cho người ta giật dây.
Nhiễm Nhiễm không kìm nổi tức giận, cô quát lên:
- Đủ rồi, Mục Thanh, cậu biết sự việc căn bản không như cậu nghĩ mà.
- Vậy cậu bảo tớ phải nghĩ thế nào? - Mục Thanh cực kỳ bình tĩnh, hỏi lại.
Nhiễm Nhiễm cúi gằm xuống, bặm môi, mãi mới từ từ buông lỏng bờ môi, khẽ nói:
- Khi đó, tớ chỉ là không muốn sống nữa, tiện thể trả cậu một món nợ ân tình. Giống như người trước khi nhảy xuống biển tự sát, nhìn thấy bên cạnh có người ăn mày run rẩy vì đói rét thì liền cởi chiếc áo khoác đưa cho người ăn mày đó thôi. Dù sao muốn nhảy xuống biển, mặc áo khoác cũng chẳng ích gì.
Nhiễm Nhiễm không nói bừa. Đây chính là cách nghĩ thực sự của cô lúc đó.

Chương 2
Anh ấy từng là Lâm Hướng An của riêng cô

Cô lập tức trở thành nữ nhân vật chính đầy ý chí và nghị lực trong vở kịch ngôn tình phiên bản hiện thực với tấm lòng kiên trì không ngại mỏi mệt. Khi có người nhút nhát trước tình yêu, mọi người xung quanh đều sẽ lấy Nhiễm Nhiễm ra làm tấm gương của ý chí và nghị lực, nói rằng Hạ Nhiễm Nhiễm có thể theo đuổi được Lâm Hướng An thì bạn còn sợ gì chứ?
SmS
Nhiễm Nhiễm và Mục Thanh thật sự trở thành bạn bè khi năm thứ ba đại học sắp kết thúc. Hồi đó, cô vừa bị Lâm Hướng An bỏ, sống không bằng chết. Mẹ Mục Thanh bỗng nhiên lâm bệnh nặng, khó mà qua khỏi, cô ấy cũng bị rơi vào cảnh chật vật nhất trong cuộc đời.
Nhiễm Nhiễm học người ta bỏ tiền ra mua rượu giải sầu. Có một tối về trường, khi đang say xỉn băng qua đường, cô đã suýt bị ô tô tông trúng. Tiếng xe phanh kít chói tai. Chiếc xe đó đã dừng, cách cô chưa đến mười centimet và đã chạm vào quần áo cô. Người đàn ông từ trên xe bước xuống, mặt mày tái mét, quát:
- Cô muốn chết à? Cô không có mắt sao?
Nhiễm Nhiễm uống khá nhiều, trước mắt đã sớm là một khối lờ mờ nên nhìn người đó cũng không rõ nữa. Cô vốn định xin lỗi, nhưng nghe câu nói ấy, cô liền chỉ vào mũi anh ta mà mắng:
- Mẹ kiếp! Anh lái xe đâm người mà còn nói lý sao? Anh có mắt không thế?
Thấy cô ngang ngạnh như vậy, đối phương liền im lặng. Đứng đó một lát, anh ta chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi không nói chuyện với con sâu rượu. Nếu không có va chạm thì cô tránh ra. Đừng đứng đây mà gây chuyện nữa.
Đầu óc cô đã sớm bị men rượu kích thích khiến cho chẳng sợ sống chết gì nữa. Nghe anh ta nói mình gây chuyện thì càng tức giận hơn, liền chặn trước xe của anh ta mà không chịu tránh ra, hai tay vỗ ầm ầm vào xe, miệng gào lớn:
- Chẳng phải chỉ là chiếc xe nát sao? Có tiền thì ghê gớm lắm à? Mẹ kiếp! Có giỏi thì anh đâm chết tôi đi. Đâm chết tôi đi.
Người đó đứng yên, cắn răng không nói lời nào rồi ngồi vào trong xe.
Cô thản nhiên tìm đến cái chết như liệt sĩ, đứng lảo đảo trước xe của anh ta rồi thản nhiên dang tay ra, nhắm mắt lại, há hốc miệng. Lúc này, một người lao đến, ôm lấy cô, kéo cô sang lề đường, quát lớn:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu điên rồi sao? Cậu điên rồi sao?
Cô vừa bị kéo ra khỏi đó, chiếc xe liền rồ ga phóng vút đi như mũi tên bắn. Mục Thanh đứng ôm cô từ phía sau mà sợ phát khiếp, cả hai cùng ngã xuống. Lúc đó, cô mới cảm thấy hơi sợ một chút. Mọi ấm ức lập tức ùa về. Cô ngồi trên mặt đất, quay người ôm Mục Thanh mà khóc:
- Lâm Hướng An không cần tớ nữa. Anh ấy không cần tớ nữa rồi.
Đúng vậy. Lâm Hướng An không cần cô nữa. Lâm Hướng An, người mà cô đã theo đuổi vào tận Đại học A, kiên trì theo đuổi suốt hai năm sáu tháng ba mươi ngày mới thành công, giờ đã không cần cô nữa.
Cô đã thầm yêu Lâm Hướng An từ hồi học cấp ba. Vào đại học, cô mới bắt đầu theo đuổi anh. Chuyện này cả trường đều biết. Khi chuyện này sắp sửa trở thành trò cười ở Đại học Sư phạm Hoa Trung thì Lâm Hướng An đã quay lại đón nhận tình cảm của cô. Cô lập tức trở thành nữ nhân vật chính đầy ý chí và nghị lực trong vở kịch ngôn tình phiên bản hiện thực với tấm lòng kiên trì không ngại mỏi mệt. Khi có người nhút nhát trước tình yêu, mọi người xung quanh đều sẽ lấy Nhiễm Nhiễm ra làm tấm gương của ý chí và nghị lực, nói rằng Hạ Nhiễm Nhiễm có thể theo đuổi được Lâm Hướng An thì bạn còn sợ gì chứ?
Tiếc rằng cô làm nữ nhân vật chính chưa được một học kỳ thì đã phải trở lại nguyên hình. Chuyện là cô cùng các bạn trong lớp đi du lịch vài ngày, khi trở về thì Lâm Hướng An đã ở “bên kia đại dương”. Trong điện thoại, anh vẫn nói bằng giọng trầm khàn lay động lòng người đó.
- Nhiễm Nhiễm, chúng ta chia tay đi. Anh không quên nổi Tô Mạch. Anh vẫn còn yêu cô ấy. Anh không thể kìm nén được tình yêu của mình dành cho cô ấy.
Cô chưa từng gặp Tô Mạch, chỉ biết là cô ấy học ở Đại học B, là nữ thần trong lòng Lâm Hướng An, là nhân vật nữ chính thật sự trong vở kịch ngôn tình. Cô ấy và một công tử nhà giàu yêu hận lằng nhằng nên đã ôm vết thương lòng bỏ đến nơi đất khách quê người, thế là kỵ sĩ Lâm Hướng An quyết định bất chấp tất cả để theo cô ấy.
Chuyến bay chở Tô Mạch và Lâm Hướng An rời đi, đã nhân tiện cuốn theo tình yêu mà Nhiễm Nhiễm phải vất vả khổ sở theo đuổi suốt hai năm rưỡi.
Cô ngồi trên nền đất, mượn rượu ôm lấy eo Mục Thanh mà khóc đến mức tối tăm trời đất. Trước đây, cô và Mục Thanh không quen thân lắm. Họ học cùng khoa nhưng khác lớp, phòng ở ký túc cũng cách nhau một đoạn nên nếu có gặp nhau thì cũng chỉ gật đầu chào.
Sau chuyện này, họ gặp nhau cũng vẫn gật đầu chào, tuyệt đối không nhắc gì đến chuyện xảy ra tối hôm ấy. Sau đó không lâu, nửa đêm cô đi vệ sinh thì nhìn thấy Mục Thanh ngồi một mình ở hành lang, tay bịt miệng khóc nức nở.
Nhiễm Nhiễm nhớ lại chuyện Mục Thanh đã làm tối hôm đó, ngần ngừ một lát, cô bước đến ngồi xuống bên Mục Thanh, đợi cô ấy ngừng khóc mới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Có lẽ vì họ không quen thân lắm, cảm giác chẳng có gì cần phải giấu; cũng có thể Mục Thanh đã chứng kiến bộ dạng khổ sở nhất của Nhiễm Nhiễm nên cũng chẳng ngại để lộ sự yếu đuối trước mặt cô. Mục Thanh ngẩng đầu lên, dựa vào tường, nói ra những điều đang giữ trong lòng:
- Mẹ tớ bị bệnh. Làm phẫu thuật cần một khoản tiền rất lớn nhưng tớ không có tiền. Cho dù phẫu thuật thành công thì nhiều lắm mẹ tớ cũng chỉ sống thêm được dăm ba năm nữa. Tất cả mọi người đều khuyên tớ phải lý trí một chút. Đến cả họ hàng bên bà ngoại cũng khuyên tớ như thế. Tuy không nói rõ nhưng ý là bảo tớ bỏ cuộc... Nhưng tớ biết lý trí thế nào đây? Bỏ cuộc thế nào đây? Giương mắt nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh chờ chết sao?
Nói mãi nói mãi, mắt Mục Thanh lại ướt nhèm, nước mắt trào ra, lau thế nào cũng không hết. Cuối cùng, Mục Thanh chẳng lau nữa, hai tay bưng lấy mặt.
Nhiễm Nhiễm im lặng một lát rồi hỏi Mục Thanh:
- Cần bao nhiêu tiền?
Mục Thanh mỉm cười đau khổ, lắc đầu không chịu nói.
- Cần tổng cộng bao nhiêu tiền? Phí phẫu thuật và phí trị liệu hậu phẫu là bao nhiêu? - Cô hỏi lại một lần nữa.
- Gần ba trăm nghìn tệ. - Mục Thanh cười tự giễu, giọng nghẹn ngào: - Tớ đã đến nơi đó hỏi qua. Người ở nơi đó chỉ cần tốt nghiệp cấp ba, nhìn không xinh đẹp nên dù có đeo cái mác Đại hoc A thì trong một thời gian ngắn cũng không thể bán thân được số tiền này.
Nhiễm Nhiễm cúi đầu suy nghĩ rồi nói:
- Cậu đừng nghĩ đến con đường đó. Tớ sẽ giúp cậu vay tiền.
Mục Thanh quay đầu, nhìn Nhiễm Nhiễm bằng ánh mắt kinh ngạc.
Nhiễm Nhiễm vỗ vai bạn rồi đứng lên quay về ký túc ngủ. Lúc đó, trong đầu cô đã nghĩ ra cách. Hồi sáng, bà Hàn vừa đến trường tìm cô và đã đưa ra thông điệp cuối cùng: Nếu cô còn đau khổ, không chịu suy nghĩ lại nữa thì bà sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô, cô sống hay chết thì bà cũng mặc.
Câu nói này của bà Hàn không phải là dọa nạt. Bà nói được là làm được.
Cuộc chiến giữa Nhiễm Nhiễm và bà Hàn đã kéo dài gần hai mươi năm. Bà Hàn ép cô đi học đàn, học khiêu vũ, ép cô đi học thư pháp, học vẽ tranh, ép cô đi làm tất cả những gì bà Hàn muốn mà không có cơ hội làm, và đều là những chuyện mà cô chẳng thích thú gì.
Thậm chí, từ khi mười lăm tuổi, chiều cao của cô không còn tăng thêm được nữa, cho đến khi mười tám tuổi, cô vào đại học, khoảng thời gian ba năm ấy, cô gần như không hề về nhà ăn lấy một bữa cơm. Bà Hàn nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống của cô, sợ cô béo phì. Bà cảm thấy với chiều cao của cô, giỏi lắm cô cũng không thể vượt quá năm mươi cân. Nếu không thì cô sẽ chẳng còn nhỏ nhắn, đáng yêu nữa.
Lúc đó, bà Hàn và ông Hạ Hồng Viễn vừa ly hôn nên bà dồn mọi tâm sức vào cô. Sự phản kháng của cô cũng ngày càng kịch kiệt, cáu kỉnh ngỗ ngược, trốn học, đánh nhau... Với tính ương bướng, cô càng ăn nhiều đồ có hàm lượng chất béo cao, để mình trở thành một cô gái mập mạp.
Nói một cách đơn giản, lúc đó quan hệ giữa mẹ con họ là kiểu quan hệ kiểm soát và phản kháng. Bà Hàn muốn kiểm soát cuộc đời cô, còn cô thì đấu tranh phản kháng. Mâu thuẫn càng tăng khi cô vào đại học. Cô cảm thấy như mình mọc thêm cánh, quyết định thoát khỏi vòng kiểm soát của bà Hàn, sống cuộc sống mà mình muốn.
Trong cơn giận dữ, bà Hàn quyết định cắt luôn tiền học phí và sinh hoạt phí của cô để ép cô thỏa hiệp. Cô thà chết vẫn không chịu thay đổi, dựa vào khoản tiền cho sinh viên vay và tiền làm thêm để sống qua ba năm đại học.
Ngày thứ hai sau khi nhận lời vay tiền giúp Mục Thanh, cô đã gọi điện cho bà Hàn, nhận sai, đồng thời mượn tiền bà. Bà Hàn vẫn còn nhớ cuộc tranh cãi với cô hôm trước, nên lạnh lùng trả lời:
- Muốn có tiền thì cũng dễ thôi. Con giảm béo đi. Chỉ cần con giảm được nửa cân, mẹ sẽ cho con mười nghìn tệ.
Thực ra bà Hà chỉ tức quá mà nói thế thôi, nhưng cô đã làm thật. Cũng có thể Nhiễm Nhiễm biết rõ bà Hàn tức giận mà nói thế nhưng cô lại cố ý coi là thật. Khi đó đúng vào dịp nghỉ hè, cô đã thuê một căn phòng nhỏ, dùng thời gian nghỉ hè giảm béo từ sáu mươi mốt cân xuống còn bốn mươi cân. Như vậy cô không những có thể mượn giúp Mục Thanh ba trăm nghìn tệ, mà còn kiếm được hơn một trăm nghìn tệ.
Sau khi bà Hàn thấy bộ dạng cô người không ra người, quỷ không ra quỷ thì tức quá tát cho cô một cái, hỏi:
- Có phải con không muốn sống nữa không?
Thực ra bà Hàn đã nói đúng. Cô thực sự không muốn sống nữa. Lâm Hướng An ra đi, cô chẳng còn lý do gì để sống tiếp nữa.
Bà Hàn kiên quyết đưa cô vào bệnh viện. Sau khi Mục Thanh biết tin đã vội vàng đến thăm, ôm lấy cô mà khóc lóc thảm thiết, nước mắt ướt nhèm nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, cậu phải tiếp tục sống. Dù cậu vì lý do gì, tớ cũng xin cậu tiếp tục sống. Cậu đừng bắt tớ phải nợ một mạng người. Cậu đừng bắt tớ phải mang món nợ mạng sống của cậu suốt nửa đời còn lại.
Phan_1 Tap 1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 Tap 2
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .